Lâu lắm mới lại được trải nghiệm tiểu phẩm sáng sớm nô nức gặp nhau ở chỗ vòi nước rửa mặt vì ở đó có mấy căn WC dùng chung.
Gặp nhau ở đó khó nhất là khâu chào hỏi. Chào cũng dở mà lặng thinh cũng dở 😂
Nói là hồi ấy, nhưng là những năm 90 chứ chưa xa lắm, khu tập thể 46 Quán Sứ, hôm nào cũng như hôm nào cư dân xếp hàng mà cứ làm vẻ mặt không liên quan, ấy nhưng cử chỉ tay chân nó lại cứ thể hiện cái sốt ruột của sự chờ đợi. Cứ vài bữa lại thấy bà Hậu quê Nghệ An với bà Dương quê Nam Định to tiếng với nhau ở ngoài khu WC buổi sáng. Cả khu ai cũng biết chắc chắn bà Dương vừa mở cửa bước ra và gặp lời chào quen thuộc của bà Hậu “Ăn chưa?” 😂😂😂
Người khác thì thông cảm cười xoà vì đó là câu chào mọi nơi mọi lúc cả bà. Riêng bà Dương thì không. Ngặt nỗi tháng lại có 30 ngày nên xác suất hai bà gặp nhau vẫn xảy ra 😂
Ở Tiền Phong cũng có chuyện, cách đây mấy chục năm, một chị tạp vụ mới được biên chế. Tuần đầu nhận nhiệm vụ, một hôm chị vào khu vệ sinh dọn dẹp lại gặp đúng đồng chí phó tổng đang đi tè. Lúng túng mất 2 giây, chị lấy lại bình tĩnh dõng dạc cất lời chào “Em chào thủ trưởng đi đái ạ!”. Câu chào này từ đó được phổ biến cho đến tận bây giờ 😂
Nhân chuyến đi khánh thành nhà vệ sinh cho đồng bào Mông trên núi cao xã Bản Mù, huyện #Trạm_Tấu , lại được hát bài “Bao năm xa quê ấy, hôm nay tôi vẫn nhớ” hoạt cảnh… WC tập thể 😂 mà vẫn chưa thấy được câu chào nào ấn tượng hơn lời chào của bà Hậu ở không gian trữ tình và nhạy cảm này: “Ăn chưa?”.
Minh hoạ bằng cái ảnh xuống suối nghịch nước ở Hát Lìu cho nó ẩn dụ 😜
#Trạm_Tấu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét