25 tháng 12, 2023

Có thể sẽ không còn ngôi thánh đường trăm tuổi

Vậy nên, nếu các bác có ý muốn thăm các nhà thờ đẹp thì sớm dành thời gian ghé nơi này. Có thể chỉ trong thời gian ngắn nữa, tuyệt tác kiến trúc có tuổi 101 tuổi đời sẽ không còn tồn tại.



Chắc khi thiết kế và đặt viên gạch đầu tiên làm móng cho nhà thờ giáo xứ Tôn Đạo (xã Ân Hòa, Kim Sơn, Ninh Bình), cha xứ tên Kim người Pháp, không hình dung rằng, sau này, con đường trước khuôn viên nhà thờ được mở rộng, vị trí của nhà thờ bị kéo sát ra lề đường. Và những xe tải, xe khách hạng nặng ngày đêm rầm rập chạy qua sẽ khiến cho kết cấu của ngôi thánh đường bị ảnh hưởng. Trên mái và tường hông nhà thờ xuất hiện nhiều vết nứt lớn.

Một giáo dân coi sóc giúp lễ ở nhà thờ cho biết, từ hàng chục năm nay, giáo xứ cùng giáo dân đã tìm cách để “cứu” ngôi thánh đường này khỏi sự xuống cấp. Năm 2008, cha xứ từng mời thần đèn Nguyễn Cẩm Lũy về khảo sát mong muốn dịch chuyển nhà thờ lùi về phía sau 20 mét. Tuy nhiên, điều này không thực hiện được vì kết cấu móng không còn đủ chịu lực cho các thao tác kỹ thuật cho cuộc di dời. Sau đó, việc trùng tu bảo tồn được tính đến, dự toán cũng rất tốn kém với khoản chi phí ước tính gần bằng xây một ngôi thánh đường mới, song các kiến trúc sư không đảm bảo được sự toàn vẹn và vĩnh cửu của công trình. Vậy là phương án xây mới được bàn đến. Vị trí nhà thờ mới  được xác định dựng trên khu đất phía đông nam của nhà thờ hiện tại, phía sau khu vực hang đá, với phương án “copy” kiến trúc của nhà thờ cũ. Ngôi thánh đường hiện tại sẽ trở thành mẫu vật để thợ xử lý các đồ án hoa văn. Sau khi nhà thờ mới hoàn thành, có thể ngôi thánh đường này sẽ được hạ giải lấy không gian cho nhà thờ mới.

Nhà thờ giáo xứ Tôn Đạo được xây dựng trong 14 năm, từ năm 1922 đến năm 1936 thì hoàn thành. Tước hiệu nhà thờ là Đức Mẹ vô nhiễm, nằm sát cạnh đường số 10 nối thành phố Ninh Bình với huyện Kim Sơn. Nhà thờ đá Phát Diệm cách nơi này khoảng 6km. Trên đường tới thăm Nhà thờ Đá bạn có thể dành thời gian để chiêm ngưỡng ngôi thánh đường này.

Trên phiến đá gắn ở bức tường cửa chính, có ghi các thông số: Kích thước: Chiều dài 60m; Rộng 20m; cao 16m; tháp chuông 33 mét. (Tuy vậy, seach trên mạng thì thông số này có một số báo đưa không đồng nhất: Dài 52, rộng 25, tháp chuông cao 35m).

Ngoài việc khác biệt về mặt kiến trúc, về màu sắc nhà thờ giáo xứ Tôn Đạo chỉ sử dụng màu trắng chủ đạo. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng sẽ làm nhà thờ nhuốm màu hoàng thổ. Đặc biệt, xung quanh mái nhà thờ, các hệ thống thoát nước mưa được tạo hình linh thú vươn ra không gian, cực kỳ ấn tượng. Bộ ba cánh cửa chính vào nhà thờ cũng là một kiệt tác nghệ thuật chạm khắc. Trải qua hàng trăm năm, các chi tiết chạm khắc tinh xảo vẫn giữ được nét mềm mại, tinh tế.

Trong nhà thờ lưu giữ nhiều cổ vật có giá trị. Tại khu vực tay trái nhà thờ, phía sau gian Cung thánh hiện đang lưu giữ 2 bộ hài cốt của 2 người tử vì đạo. 2 bộ hài cốt được đặt trong 2 chiếc hòm gỗ, để. Mỗi hòm gỗ đều có dấu niêm phong khắc dòng chữ: Cha Phú Tuần; cha Khán Vinh. 

Chiều ngày Noel 2023, khi chúng tôi đến, có v là may mn vì đúng lúc người giúp l m cánh ca phía sau phòng phm phc. Chúng tôi vào được bên trong thánh đường và tho thích ngm nghía tng ngóc ngách và các đồ án hoa văn tinh xo được nhng người th Vit Nam to ra hoàn toàn bng tay t mt thế k trước.

Rt tiếc có th ti đây nhng tác phm này s không còn tn ti nguyên vn bi s xung cp nghiêm trng ca thiết chế tôn giáo đặc bit này.

 












20 tháng 11, 2023

Bảo tàng có 8 bảo vật quốc gia

 Năm 1.000 người Chăm di chuyển xuống vùng Vijaya thuộc Bình Định ngày nay.

Khởi nguồn từ năm 192, sau gần 1.000 năm, những cuộc chinh chiến với Đại Việt đã đẩy dần người Chăm về phía Nam.

 Bình Định là một trong những vùng đất mang đậm dấu ấn văn hoá Chăm Pa. Bảo tàng Bình Định là một trong các bảo tàng có lượng hiện vật văn hoá Chăm lớn nhất của cả nước.

Với hơn 10 nghìn hiện vật, hầu hết là nguyên bản, có nhiều hiện vật còn nguyên vẹn. Như bảo vật tượng thần Mahisamardini thế kỷ 12.

 Sự phồn thực là đặc trưng của văn hoá Chăm Pa. Nếu như ở giai đoạn sớm, hình tượng Linga và Yoni rất điển hình thì ở giai đoạn Vijaya, biểu tượng này được cách điệu nghệ thuật với các biểu tượng chóp tháp rất duyên dáng được lưu trữ và trưng bày ở đây.

 Chị Thi Nhân, cán bộ bảo tàng cho chúng tôi biết, cả tỉnh Bình Định có 12 bảo vật quốc gia thì Bảo tàng Bình Định sở hữu 8 bảo vật. Chỉ riêng điều này đã xứng đáng để ghé. Rất tiếc trong rất nhiều review về Bình Định, hầu như thiếu vắng thông tin về địa chỉ văn hoá này.

 Bảo tàng Bình Định là kiến trúc được tận dụng lại nên chưa tiện lợi và đủ không gian cho khối hiện vật khổng lồ được lưu trữ ở đây. Tuy nhiên, bước chân vào đây sẽ được sự ma mị của những bức tượng thần níu giữ mọi giác quan, khiến người xem cảm thấy nếu đi thêm một vòng nữa cũng chưa đủ.

 Bảo tàng Bình Định nằm ngay cạnh Quảng trường chiến thắng ở Bãi biển Quy Nhơn, số 26 đường Nguyễn Huệ, thành phố Quy Nhơn. Giá vé tham quan rẻ bất ngờ chỉ 10k.

 













19 tháng 11, 2023

Nỗi nhớ ngày lập Đông

Công nghệ thông tin phát triển người ta có nhiều kênh để biết được thời tiết hôm nay ngày mai, thậm chí ngay lúc này. Trong những mùa xưa cũ, hẳn nhiều người còn nhớ chỉ có một kênh duy nhất để biết điều này mỗi khi mùa đông đến đó là bản tin thời tiết trên đài tiếng nói Việt Nam. “Tin gió mùa đông bắc. Một khối không khí lạnh từ phía bắc đang di chuyển về phía nước ta…”.

Hôm nay lập đông, nhiệt độ ngoài trời 21 độ C mở cửa ban công làn gió lạnh trong lành mơn man lên mặt. Nỗi nhớ vụn vặt những mùa đông xưa cũ lại ùa về.

Khi nghe đài báo đợt gió mùa thực sự của mùa đông, buổi đêm trước ngày trở gió bố sẽ lồng chăn bông, còn mẹ sẽ lấy bọc áo len vừa được hong nắng rõ nỏ từ hồi đầu tháng. Những chiếc áo len được mẹ và bà ngoại đan từ những cuộn len tháo ra từ chiếc áo cũ. Mẹ sắp sẵn ở cạnh giuờng của hai anh em để sáng hôm sau ngủ dậy là có áo ấm để mặc. Những chiếc áo mùa đông còn đượm hơi nắng thơm tho.

Ở vùng biển, gió mùa đến rất nhanh và mạnh. Hơi lạnh nhanh chóng đẩy lùi chút ấm áp của những ngày mùa thu còn lẩn khuất trong căn nhà gác tường lợp ngói trống trải. Khi những cơn gió mùa đông bắt đầu vật vã từng cơn, lật ngược tàu lá chuối ngoài vườn phía Đông thì những con gà mái mơ đậu trên cành hồng xiêm trước sân sẽ xù lông tránh cái sự lồng lộn lạnh lẽo của những cơn gió. Ở trong nhà bọn trẻ luôn thích thú với việc chui vào những chiếc chăn bông ấm sực nặng trình trịch.

Đêm lạnh đầu tiên của mùa đông bao giờ giấc ngủ cũng rất ngon. Khi ngọn đèn hoa kì tắt đi, trời tối đen như mực, giơ bàn tay trước mặt cũng không thấy gì. Khi cơn buồn ngủ chưa đến nằm nghe bụi tre nhà cụ Hoàn kẽo kẹt theo mỗi cơn gió vặn thì tưởng tượng ra bao nhiêu là ma đang vắt vẻo ngoài kia.

Hàng phi lao trước ngõ trường bổ túc là thánh địa của mùa đông. Mùa này thông bắt đầu chín. Gió mùa làm những quả thông khô rụng xuống. Đứa trẻ nào trong xóm cũng biết tự làm một cái bếp lò từ lon sữa ông Thọ có cái quai bằng dây thép dài khoảng 40 cm để tránh bị hơi nóng làm bỏng tay.

Thú vị nhất là lúc nhóm lò. Khi quả thông bắt đầu bén lửa thì cầm quay lò vung tay quay tít. Có khi cả chục chiếc lò cùng quay thi xem lò của đứa nào nhanh đượm nhất. Tạo thành một khung cảnh thú vị cứ như đang trong một nghi lễ nào đó. Tiếng quả thông cháy nổ tí tách. Khói thơm mùi nhựa, tiếng cười trẻ thơ giòn tan.

Mùa đông ăn gì cũng ngon. Có lẽ vậy mà trong nỗi nhớ mùa đông của tôi lại luôn có bóng dáng mùi vị của những món ăn mùa đông của mẹ.

Sáng sớm lạnh mẹ nấu một nồi cơm nếp bắc của vụ mùa tháng 10 vừa gặt. Mùi thơm của nếp mới se sẽ đánh thức bọn trẻ. Khi cơm chín tôi lĩnh nhiệm vụ ra chum chượp ở ngoài vườn chắt 1 bát nước mắm. Nước mắm chắt vàng sóng sánh như mật ong. Cơm nếp mẹ nấu khéo khô dẻo như đồ xôi. Cái vị cơm nếp bắc ăn với thứ mắm chắt thơm nồng, ngọt lịm còn lưu hương vị đến tận bây giờ.

Mùa đông ăn canh khoai nước mới thật là hợp. Những đọt khoai tía riềng non được làm sạch nấu chung với cá khoai, cho thêm nắm ngổ non thái nhỏ mứt hái ở cầu ao thì mùi thơm đặc trưng của canh khoai mới thực sự là hoàn hảo.

Sau này khi sống xa nhà, mỗi lần nhớ canh khoai tôi thường xoa tay vào lá ngổ hít hà mùi hương, tưởng tượng về một món ăn giản dị của mẹ. Để nấu được một nồi canh khoai thì phải biết bí quyết. Chỉ được dùng đũa cả đảo khoai, chỉ cần sơ ý dùng đũa con lúc đang nấu thì sẽ phải đổ bỏ. Nếu cố ăn sẽ bị ngứa sứt miệng. Đến giờ tôi cũng không biết vì sao lại thế.

Sau hôm gió mùa về buổi sáng sương mù giăng đầy ngõ vấn vít trên ngọn cau. Đi ngoài đường hạt sương bám cả trên lông mi lông mày. Mẹ bảo “Hôm nay lắm cá thu lắm đây”. Hết giờ lên lớp mẹ tất tả sẽ ra chợ chiều lựa một con cá thu tươi mang về ướp muối, ướp riềng. Sau khi lót nồi 1 nắm lá gừng tươi thì bữa cơm sẽ có nồi kho trứ danh mẹ chiêu đãi ba bố con.

Nhiều năm sau khi xa nhà thỉnh thoảng dịp đầu đông có ai lên Hà Nội mẹ lại nhờ gửi cho tôi một đùm cá thu kho.

Nhiều mùa đông mới đã qua, mẹ giờ là một bà cụ, trộm vía vẫn khỏe mạnh và thích chơi phây búc. Bọn trẻ con ngày xưa cũng bắt đầu già. Nhiều món ăn xưa bây giờ mẹ không còn nấu nữa. Nỗi nhớ mùa đông thỉnh thoảng có dịp lại ghé qua.

Ảnh: Ảnh mình chụp mẹ từ hồi mùa Thu

 



Người khiến mộ phần nhà thơ Hàn Mặc Tử thêm ấm áp và ý nghĩa

Ông Phan Gia Minh có thâm niên hơn 20 năm chăm sóc mộ phần của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Ban đầu chúng tôi không kỳ vọng gì khi ông Minh nói sẽ giới thiệu về khu mộ phần của nhà thơ cho chúng tôi nghe.

Thế rồi, sau khi ông cất lời giới thiệu, chúng tôi đã vội bật máy ghi lại, vì linh cảm ông sẽ là một hướng dẫn viên không chuyên đầy sức hấp dẫn.

Clip dưới đây sẽ giới thiệu với mọi người bài thuyết trình của một người hẳn phải rất yêu và trân trọng công việc mình đang làm để khiến khu đồi Thi Nhân và đặc biệt là khu mộ phần của nhà Thơ Hàn Mặc Tử tại khu du lịch Ghềnh Ráng, thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định thêm phần ấm áp và ý nghĩa.

 









Có một sạp báo giấy ở trung tâm thành phố Quy Nhơn

Sau khi dự lễ cầu nguyện cho các Thánh tử vì đạo ở nhà thờ chính toà Quy Nhơn lúc 8g30, tôi thả bộ dọc đường Trần Hưng Đạo đến chùa Tổ đình Long Khánh ở 141 Trần Cao Vân.

Qua ngã tư Lê Lợi - Trần Hưng Đạo, nhác thấy bên vỉa hè, nép bên chiếc cột điện có một chiếc bàn nhỏ, trên đó có vài tờ báo sắp ngay ngắn. Mỗi tờ chặn bằng một viên đá tránh bị gió thổi bay. Mấy hôm tới Quy Nhơn, tôi tranh thủ lượn khắp nhưng hầu như không nhìn thấy sạp báo giấy nào trên hè phố.

Gọi là sạp báo nhưng lúc tôi đến chỉ còn 1 tờ Bình Định, 1 tờ An ninh thế giới, 1 tờ Tuổi Trẻ cười, 2 tờ An ninh thế giới cuối tháng - tháng 10 và tháng 11.

Một phụ nữ ngồi sau chiếc bàn nhỏ. Khuôn mặt giấu dưới vành mũ rộng màu xanh và đeo khẩu trang nên tôi không đoán được tuổi. Tôi quay lại hỏi mua mấy tờ báo. Trong lúc mua tôi tranh thủ nói chuyện.

Lúc đầu chị rất dè dặt. Nhưng khi nhìn thấy chiếc huy hiệu Báo Tiền Phong tôi đeo trên ngực và biết tôi làm việc ở Tiền Phong chị trở nên cởi mở. “Chị cũng thích tờ Tiền Phong lắm. Bán cũng được nhưng Tiền Phong về đây chậm quá. Thường sau một ngày báo mới về nên chị không lấy bán nữa. Nếu báo về đúng kỳ chị lại lấy để bán”. Chị Hiển nói chị còn bán cả Thanh niên, Tuổi Trẻ nhưng hai tờ đó bán hết rồi.

Tôi hỏi tên chị. Vì âm vực địa phương nên nghe 3 lần tôi vẫn không ghép vần được. Phải đến khi chị nói “Tên chị là Hởin, Hởin trongg Hởin Vinh” - thì tôi mới viết đúng chữ Hiển - Võ Thị Hiển.

Chị Hiển mở sạp bán báo được gần 20 năm. Hằng ngày chị Hiển đến đại lý lấy báo sớm để đúng 5 giờ thì mở hàng. Chị bán đến đúng 9 giờ thì nghỉ.

Sáng nay, tôi là vị khách cuối cùng trước khi chị thu sạp.

 




Đến Quy Nhơn phải nghe tiếng chuông nhà thờ Chính toà

Nhà thờ chính toà Quy Nhơn toạ lạc tại 122 Trần Hưng Đạo, phường Hải Cảng, thành phố Quy Nhơn, Bình Định, còn được gọi với tên nôm là Nhà thờ Nhọn bởi hình dáng đặc biệt ấn tượng của tháp chuông tại thiết chế tôn giáo này.



Đứng trên tháp chuông nhà thờ chính toà Quy Nhơn - toà thánh Đức mẹ Mân Côi có thể nhìn bao quát 360 độ đầm Thị Nại và vịnh Quy Nhơn.

Trên tháp chuông cao 47,20m, có khối 3 quả chuông, trong đó một quả chuông có trọng lượng 1.800 kg treo ở độ cao 25 mét.

Nhà thờ kiến trúc hình thánh giá, dài 57,50 mét, rộng 22,60 mét, hai hàng cột đúc ximăng cốt thép, phân nhà thờ ra ba gian. Gian chính giữa rộng 8 mét, cung thánh rộng 8 mét, dài 14,50 mét. Sau cung thánh có 5 bàn thờ phụ. Nhà thờ có thể dung nạp đến 1.500 người.

Một công trình đồ sộ như vậy nhưng được hoàn thành vỏn vẹn trong 13 tháng 10 ngày. Khởi công ngày 1/10/1938 hoàn thành ngày 10/11/1939. Lễ khánh thành ngày 10/12/1939 và kính dâng Đức Mẹ Mân Côi.

Theo các tài liệu ghi chép lại, ngày 23/02/1962, quả chuông lớn nặng 1.800kg, đường kính 1,25m đã được đặt lên tháp nhà thờ trên độ cao 25m. Quả chuông này nguyên là của nhà thờ Saint Pancratius ở Chicago do cha Robert Niec phụ trách. Với ý hướng hòa bình và tình hữu nghị, cha Robert Niec dâng cúng quả chuông này qua trung gian ông John Grozdiak, một kỹ sư người Hoa Kỳ đã quen biết Đức cha Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi - một trong các đức cha điều hành giáo phận Quy Nhơn từ nhiều năm trước. Quả chuông được chở trên chiếc tàu ‘Sainte Mère Eglise’ và cập bến Sài Gòn ngày 27/01/1962, đưa về tới Quy Nhơn ngày 14/02/1962.

Một bảo vật nữa được lưu giữ ttong thánh đường là bàn thờ bằng khối hồng thạch dài 3m, rộng 1,10m, cao 1m, có hình dáng hòm bia thánh với hai chân tròn vững chắc được đặt ở cung thánh. Bàn thờ này được khởi công khai thác đá tại Non Nước, Đà Nẵng từ cuối năm 1962, mang về an vị tại đây năm 1963.

Giờ lễ nhà thờ Chánh Tòa Quy Nhơn

Chủ nhật: 05:00 – 07:00 – 08:30 – 17:30. 

Ngày thường: 05:00 17:30.

 





𝐁𝐢́ 𝐚̂̉𝐧 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐦𝐚̂̃𝐮 𝐛𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐭𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐒𝐡𝐢𝐯𝐚 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐓𝐡𝐚́𝐩 Đ𝐨̂𝐢 𝐨̛̉ 𝐁𝐢̀𝐧𝐡 Đ𝐢̣𝐧𝐡

 Một trong 2 khối tháp trong quần thể tháp Hưng Thạnh (còn gọi là Tháp Đôi) ở thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định có một bệ thờ thần Shiva theo tín ngưỡng của dân tộc Chăm rất hoàn chỉnh.

Kết hợp với Linga và Yoni là biểu hiện đặc tính âm của thần Shiva. Linga kết hợp với Yoni tạo nên một bệ thờ hoàn chỉnh được coi là sự hòa nhập âm dương. Yoni có thể được khắc tạc liền khối với Linga, hoặc có thể khắc tạc riêng lẻ gá lắp với Linga. Yoni thường được chế tác hình vuông hay hình tròn, có vòi dẫn nước vươn ra, lòng thường trũng để khi làm lễ nghi tôn giáo, nước tắm Linga được dẫn qua Yoni chảy ra vòi trở thành nước thiêng, uống nước này người Chăm quan niệm sẽ được nhiều phúc lộc may mắn, con cháu đầy đàn... Bộ ngẫu tượng Linga-Yoni có kích thước nhỏ thường được đặt thờ trong lòng tháp, tượng lớn thì đặt ở ngoài sân, nhưng vòi Yoni bao giờ cũng quay về hướng Bắc. Khi hành tế, giáo sĩ Balamôn làm lễ xong, đi vòng từ phải sang trái (ngược chiều kim đồng hồ) lấy nước thiêng hứng từ vòi Yoni chảy ra ban phát cho tín đồ.
Tháp Đôi được xác định xây dựng trong khoảng thời gian từ thế kỷ XII đến thế kỷ XIII.
Có rất ít người đến chiêm ngưỡng di tích này biết rằng, trong lòng Tháp Đôi là một bệ thờ phục chế.
Theo bản vẽ của H.Parmentier thực hiện vào những năm đầu thế kỷ XX, khi ông nghiên cứu tại di tích Tháp Đôi (Quy Nhơn), lúc đó trong ngôi tháp Bắc có một bệ thờ Linga-Yoni cao 2,1m; phần Linga cao 0,5m; Yoni hình tròn-đường kính 1,3m; dày 0,20m; vòi Yoni dài 0,35m. Từ bản vẽ này, Ban Quản lý di tích Bình Định đã phục chế theo tỉ lệ 1/1 một tượng thờ Linga-Yoni bằng đá tương tự đặt thờ trong ngôi tháp này.
Henri Parmentier (1871 - 1949) là một nhà khảo cổ học người Pháp, chuyên gia nghiên cứu về văn hóa Chăm Pa cổ xưa. Ông góp phần quan trọng trong việc thu thập, bảo tồn những hiện vật thuộc nền văn hóa người Chăm tại Mỹ Sơn và phục hồi các di tích Angkor ở Cao Miên.
Hiện vẫn chưa thấy có tài liệu ghi chép thông tin nguyên mẫu của bệ thờ thần Shiva của Tháp Đôi đang ở đâu - và đây vẫn đang là điều bí ẩn.













16 tháng 10, 2023

Tiếp những câu chuyện ở xứ cà phê

 Người Đà Lạt làm quán cà phê như để chơi. Không phô trương. Khách đến những không gian này là dường như chỉ để có một quãng nghỉ cho tâm hồn. Bởi vậy, kể cả không biển báo, kể cả phải đi bộ một đoạn dài trên con đường độc đạo, người ta cũng tìm. Kiểu “yêu nhau chỉ vì yêu nhau”.

 


1.     1. Rẫy nhà Tí nằm kế bên con đường đỉnh đèo Mimosa. Cách trung tâm Đà Lạt chừng 5 cây số. Rẫy trồng hồng và cà phê Arabia, cây nào cũng sai trĩu chịt. Một nửa đất cho người ta thuê mở quán cà phê nhỏ ở cuối rẫy. Một cái quán cà phê có cái tên dài “Bao tiền một mớ bình yên”.

Con đường chỉ 1 lượt đi từ trên quốc lộ dẫn xuống bãi để xe dốc đến độ chỉ nhìn thôi đã “tởn”. Không có ai trong đoàn dám mạo hiểm đưa xe xuống bãi. Thế mà cậu nhân viên trẻ măng cưỡi từng chiếc xe máy đi xuống dốc và lên dốc giúp khách với vẻ mặt tươi cười bình tĩnh đến lạ.

Ngoài đường, không có bất cứ biển hiệu quán cà phê nào trừ một cái biển gỗ nhỏ treo ở thân cây ngay dốc xuống “Mơ trong mơ”, phía dưới có một cái biển khác “Nếu sợ dốc xin gọi số 09…”.

Lúc đến, chả ai nghĩ ở cuối con đường độc đạo dài vài trăm mét lại có một quán cà phê và một chiếc thác nhỏ chảy từ rừng thông quanh năm ngày tháng nước reo. Hai bên đường vào, cà phê đang mùa làm hạt. Thỉnh thoảng có những chùm chín đỏ, với tay hái đưa vào miệng, cùi ngọt thơm như cherry. Khác với hồng Mộc Châu khi quả chín lá rụng hết chỉ còn những quả hồng đỏ au dính trên cành khẳng khiu mốc thếch,  vườn hồng nhà Tí đang chính vụ quả chín đỏ lấp ló trong vòm lá.

2.      2. Điểm tương đồng này cũng tìm thấy ở Cala Lily Đà Lạt trên đường Hàn Thuyên, phường 5 thành phố Đà Lạt. Đến đây, nhớ gặp ông chủ trẻ của quán. Một con người đầy năng lượng tích cực hiếm có.

Trung – hơn 30 tuổi. Quê Thủ Thừa, Long An. Tuổi trẻ của Trung là những chuyến khám phá các vùng đất trong nước và nhiều châu lục. Trung từng đến châu Phi với hai bàn tay trắng từ sự thôi thúc sau khi xem bộ phim “Đến thượng đế cũng phải cười”. Trung nói đùa “Bác Hồ đi được sao tụi em không đi được”.

Nhiều người đến Đà Lạt khởi nghiệp nhưng không phải ai cũng trụ lại. Trung tự hào nói “Đà Lạt chọn em”. Vừa sản xuất cà phê, vừa tiêu thụ giới thiệu sản phẩm qua hệ thống quán cà phê tự mình làm chủ, với một người miền Tây, để có được trình độ thẩm cà phê biết được sản phẩm trồng ở vùng nào, giống nào đủ để minh chứng cho câu slogan của Trung “Đà Lạt  chọn em”.

Quán cà phê của Trung có một bếp bánh, Trung nói, bánh được làm theo cảm xúc. Bởi vậy, đến đây không phải lúc nào cũng oder được món bánh lần trước bạn đến và thích.

Cala Lily Đà Lạt nằm trên lưng một quả đồi chả có biển báo gì sất. Đến chân đồi, người dân ở đây thấy khách lơ ngơ thì liền hỏi “Tìm quán cà phê phải không?”, rồi tận tình chỉ đường. Đến được đây phải xe máy phải leo qua một cái dốc mà khi xuống, ông chủ quán thường phải hỏi có ai muốn giúp đi xe hộ xuống dốc không? Vậy mà hầu như lúc nào quán cùng đầy khách là các bạn trẻ từ khắp mọi miền khi tới Đà Lạt đến thưởng thức những ly cà phê không chê vào đâu được.

Trung cũng chính là chủ nhân ngôi nhà Gió trên đỉnh một đồi thông cực đẹp ở gần Puppy Farm. Đây là ngôi nhà Trung mời mọi người đến Đà Lạt có thể qua ở miễn phí. Ý tưởng này bắt nguồn từ những chuyến đi khám phá khắp thế giới. Trong những chuyến đi đó Trung nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của mọi người. Quay về Đà Lạt Trung muốn san sẻ điều này với những ai yêu và đến khám phá vùng đất cao nguyên.