Sau khi dự lễ cầu nguyện cho các Thánh tử vì đạo ở nhà thờ chính toà Quy Nhơn lúc 8g30, tôi thả bộ dọc đường Trần Hưng Đạo đến chùa Tổ đình Long Khánh ở 141 Trần Cao Vân.
Qua ngã tư Lê Lợi - Trần Hưng Đạo, nhác thấy bên vỉa hè, nép bên chiếc
cột điện có một chiếc bàn nhỏ, trên đó có vài tờ báo sắp ngay ngắn. Mỗi tờ chặn
bằng một viên đá tránh bị gió thổi bay. Mấy hôm tới Quy Nhơn, tôi tranh thủ
lượn khắp nhưng hầu như không nhìn thấy sạp báo giấy nào trên hè phố.
Gọi là sạp báo nhưng lúc tôi đến chỉ còn 1 tờ Bình Định, 1 tờ An ninh
thế giới, 1 tờ Tuổi Trẻ cười, 2 tờ An ninh thế giới cuối tháng - tháng 10 và
tháng 11.
Một phụ nữ ngồi sau chiếc bàn nhỏ. Khuôn mặt giấu dưới vành mũ rộng màu
xanh và đeo khẩu trang nên tôi không đoán được tuổi. Tôi quay lại hỏi mua mấy
tờ báo. Trong lúc mua tôi tranh thủ nói chuyện.
Lúc đầu chị rất dè dặt. Nhưng khi nhìn thấy chiếc huy hiệu Báo Tiền
Phong tôi đeo trên ngực và biết tôi làm việc ở Tiền Phong chị trở nên cởi mở.
“Chị cũng thích tờ Tiền Phong lắm. Bán cũng được nhưng Tiền Phong về đây chậm
quá. Thường sau một ngày báo mới về nên chị không lấy bán nữa. Nếu báo về đúng
kỳ chị lại lấy để bán”. Chị Hiển nói chị còn bán cả Thanh niên, Tuổi Trẻ nhưng
hai tờ đó bán hết rồi.
Tôi hỏi tên chị. Vì âm vực địa phương nên nghe 3 lần tôi vẫn không ghép
vần được. Phải đến khi chị nói “Tên chị là Hởin, Hởin trongg Hởin Vinh” - thì
tôi mới viết đúng chữ Hiển - Võ Thị Hiển.
Chị Hiển mở sạp bán báo được gần 20 năm. Hằng ngày chị Hiển đến đại lý
lấy báo sớm để đúng 5 giờ thì mở hàng. Chị bán đến đúng 9 giờ thì nghỉ.
Sáng nay, tôi là vị khách cuối cùng trước khi chị thu sạp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét