23 tháng 10, 2019

Tạm biệt một thành viên của 12B


Thế là lời hẹn ước tụ hội ĐỦ ĐẦY của tụi 12B chúng mình nhân dịp tròn 30 năm ngày rời trường phổ thông sẽ mãi dừng lại ở con số 29. Sao bạn rời bỏ chúng mình dễ dàng nhưng lại đớn đau đến vậy?
Nhung cùng các bạn 12B trong một chuyến dã ngoại họp lớp
 
Bạn tên Nhung. Tên như người. Gần bốn chục năm cùng học, cùng chơi chưa bao giờ các bạn thấy bạn nặng lời. Nhớ bạn một phong thái từ tốn, nhẹ nhàng của một nhà giáo.

Mấy chục năm qua, mỗi lần bạn rủ bọn mình về quê, bạn đều lấy địa điểm tập hợp ở nhà Quyên để tiện cho cả lũ. Nhưng hôm nay, bọn mình về nhà bạn để tiễn bạn trong một chuyến đi thật bất ngờ, thật xa.

Làm sao để nước mắt không rơi?

Mấy chục năm qua, bạn đã thay mặt cho cả lớp mình quán xuyến mọi việc. Việc vui đã đành, việc hiếu nghĩa cha già mẹ héo bạn đều nhiệt tình có mặt không quản ngày nắng, ngày mưa, ngày gió bão. Lúc nào bạn cũng nói “Cứ yên tâm ở nhà đã có chúng tớ!”. Bọn tớ nhận ân tình của cậu một cách thật tự nhiên.

Tuần trước, bạn bảo “Cậu lập một group trong zalo đi. Lớp mình có nhiều bạn không dùng fb. Lập zalo để thông báo tin cho các bạn đầy đủ hơn!”. Mình còn chưa kịp làm thì trên máy điện thoại đã xuất hiện nhóm “Tập thể 12B Hải Hậu A”. Đau đớn thay, tin đầu tiên cần thông báo lại là tin bàng hoàng về cậu. Tin một cú đâm từ đằng sau của một chiếc ô tô… khi bạn đang vội vã chạy qua chợ chiều mua đồ ăn dự trữ cho ông xã để ngày mai chuẩn bị lên Hà Nội thăm con gái và đứa cháu ngoại vừa sinh. Bạn đang ở trong niềm hạnh phúc vô bờ của một người mẹ…

Đêm qua, bọn tớ đã bối rối không thể nào nhớ đầy đủ cái tên Nguyễn Thị Hồng Nhung của bạn khi nghe tin bạn đang trên đường lên Hà Nội. Cả đêm qua, cả tập thể 12B đã thức trắng đêm để chờ tin bạn. Để cầu nguyện mong một phép màu… Nhưng phép màu đã không đến.

Tạm biệt bạn không hẹn ngày gặp lại. Mỗi thành viên 12B đều thảng thốt, đau thắt. Làm sao để nước mắt không rơi. Nhung ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét