Sinh nhật đận này cả hai vợ chồng đều qua ngưỡng 40. Cho đến trước sinh nhật năm nay thì vẫn trình trạng "vợ mới ngoài 30" còn chồng thì "U50" để thỏa lòng mong ước "lấy chồng già" của vợ.
Gần hai chục năm trước, mỗi lần zủ nhau đi công viên bách Thảo, hay khuôn viên biệt thự Tây Hồ "tìm hiểu" (tuần nào chả mấy bận), thì cái cô bây giờ là vợ thường hay mắc bẫy (hay cố tình mắc bẫy) cái bài của chồng là "nhổ cho anh mấy sợi tóc bạc".
Ngày ấy, tóc bạc là của hiếm nên chồng treo giải "Mỗi sợi tóc là một cốc chè Trần Hưng Đạo". Mỗi lần tổ chức chiến dịch chí ít cũng được đôi ba sợi nên lúc nào chồng cũng nợ vợ vài cốc chè (vì không thể nào ăn hết nổi). Sau này, khi viết bài cho chuyên mục ẩm thực vợ có nhắc đến chuyện này vợ nhỉ. Ngày đó ngu vãi, cứ ước có tóc bạc để... dụ vợ chơi trò "treo giải". Chả biết có phải ước ngu nên nó vận vào người hay không mà giờ tóc chồng đã bạc gần cả đầu. Giờ mà nhổ thì phải nhổ sợi đen chứ nhổ sợi trắng thì thành dân đầu trọc. Vậy nên cứ vài tháng chồng lại phải "đảo ngói" không thì ai cũng hỏi thăm cái mái "bán râm", phát ngại.
Ngược lại với quả đầu máu xấu của chồng thì tóc vợ vừa dày, vừa đen. Đen đến độ chồng chủ quan tóc thế làm sao mà bạc được(!)
Mới đấy mà vợ tròn 40, chồng tròn 41.
Bốn mươi thì sao?
Tóc vợ bắt đầu có sợ bạc. Tóc chồng thì hoa râm.
Vợ là con út nhưng chồng là con trưởng nên về nhà chồng vợ phải gánh nhiều trọng trách, quán xuyến mọi việc đối nội đối ngoại.
Năm 29 tuổi vợ hai lần mang nặng, mổ đau bởi chồng đoảng khiến vợ phải "Ba năm đôi". Rồi hì hục nuôi hai con thơ. Rồi vài ba lần sa sảy...
Cuộc đấu tranh bình đẳng giới vẫn còn tiếp diễn dai dẳng vì kiểu gì chồng cũng không chăm chỉ làm việc nhà được như vợ mong muốn :)
Chồng vẫn đoảng để vợ thỉnh thoảng lại "lên lớp" cho một bài mà không thể cãi được. Chỉ có nước lẳng lặng mà nghe.
Bốn mươi thì sao nào?
Có nhiều điều đã trở thành thói quen không thể thiếu.
Mỗi cuối ngày đều muốn nghe nhiều câu chuyện sau câu hỏi "Hôm nay có gì vui?". Nếu không có gì vui thì ắt hẳn phải "Hôm nay có gì không vui?".
Mỗi một ngày đều muốn nghe tiếng gọi cả họ lẫn tên cúng cơm của cả vợ chồng con cái.
Mỗi một ngày đi về đêm khuya đều biết có người đang chờ.
Mỗi một ngày đều chờ cuộc điện thoại "Đã có hẹn hò gì chưa?".
Mỗi một ngày đều muốn phục vụ vô điều kiện hai "cục nợ" đáng yêu và đáng ghét.
Mỗi ngày vẫn còn muốn bàn về mơ ước được xây một ngôi nhà, booking cho những ngày tháng tuổi già.
Và mỗi ngày vẫn còn thích chí chóe những chuyện không đâu.
Và điều quan trọng, mỗi ngày hình như cả vợ và chồng đều không nghĩ rằng mình đã sang tuổi bốn mươi.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét