26 tháng 8, 2015

Alo, bố Lương à...

Con trai lớp 10. Tính tình nhiều lúc rất củ chuối. Thích không liên quan đến bố mẹ. Thích chốt cửa phòng. Thích nằm một mình một giường. Luôn bì tị với em về làm việc nhà. Mê mẩn với những bộ bài biểu diễn ảo thuật. Cầm bút chì trên tay là vẽ vời...



Nhưng...

Về học đến nhà là cầm điện thoại gọi cho bố:

- Alo, bố Lương à. Con về tới nhà rồi.
- Hôm nay con chơi bóng rổ với các anh. Con úp được rổ rồi.
- Con cùng các bạn đi mấy vòng quanh trường. Rất thích.

- Alo, bố Lương à. Con về tới nhà rồi.
- Trường con đúng là thiên đường. Hôm nay giờ học thể dục, thầy giáo bị ốm nên một thầy dạy thay. Chúng con chơi trò nhanh - chậm. Ai chậm bị chống đẩy. Con không bị chống đẩy lần nào.
- Con mà chống đẩy thì thua bẹt tĩ nhỉ.
- Ờ, bố nhỉ.

- Alo, bố Lương à. Con về tới nhà rồi.
- Hôm nay tiết nghệ thuật lớp con sẽ có một vở nhạc kịch. Con vừa là diễn viên, vừa là đạo diễn.
- Khi cô hỏi ai sẽ đạo diễn. Con xung phong.
- Có một tập thể các bạn sẽ viết kịch bản.

- Alo, bố Lương à. Con về tới nhà rồi.
- Hôm nay con xuống đổi quần áo thì người ta phát hết rồi. Họ bảo ghi lại số để hôm sau chỉ cần mang xuống để đổi luôn.

- Alo, bố Lương à. Con về rồi.
- Hôm nay trước lúc về con vừa thụt dầu 150 cái.
- Không phải bị phạt mà là thách đố nhau. Các bạn đều dừng lại ở cái thứ 50!
- Bố đã bao giờ chơi thụt dầu chưa? Bây giờ có cảm giác, nếu nhún đầu gối xuống thì con sẽ đổ quỵ ngay!.
- Nhưng cảm giác rất sảng khoái.
- Hôm nay sau giờ tan học con lên thư viện với bạn Long. Bạn ấy phải ở lại để chờ tới giờ đón em. Con đã làm hết bài tập để về nhà khỏi phải làm.

Rồi như một phản xạ có điều kiện, chiều nào, bố cũng mong chờ được nghe "Alo, bố Lương à...".

Không biết những cú điện thoại dễ thương này còn kéo dài được đến bao giờ...







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét